TRI ÂN NGÀY THƯƠNG BINH LIỆT SĨ 27/7

Danh mục : Tin tức chung

Để có được đất nước độc lập như ngày nay, nơi mà chúng ta có thể sống vui vẻ, hạnh phúc và đầy tự do, biết bao thanh niên thời ấy đã phải gác lại hạnh phúc cá nhân, gác lại mong ước đèn sách mà mang theo hành trang tiến ra chiến trường.
Bao nhiêu gia đình trở thành hậu phương cho con cái an tâm bảo vệ đất nước, chỉ mong đất nước độc lập, con mình có thể trở về. Chiến tranh đã qua nhưng những nỗi đau để lại vẫn còn đó.
Nhân ngày 27/7, ngày Thương binh Liệt sĩ, bậc con cháu chúng con xin kính cẩn nghiêng mình bày tỏ lòng biết ơn với những vị anh hùng còn hay đã mất, với những Bà Mẹ Việt Nam anh hùng, với những người vợ tảo tần, với những gia đình mà người thân họ đã cống hiến tuổi xuân vì độc lập của nước nhà một cách chân thành nhất

 

Xin tưởng nhớ các anh hùng bằng một câu truyện nhỏ:

Có lẽ không có lính nào dám ăn bom đạn như lính vận tải Trường Sơn. Hồi ấy, lương thực thiếu thốn nhiều lắm, biết anh em chiến đấu vất vả, đói khổ, nên lính vận tải thường không dám ăn gì nhiều để nhường cho anh em trực tiếp chiến đấu với địch. Mỗi thằng gùi theo 50 ký, tiêu chuẩn thì được một nắm gạo một ngày, nhưng thường thì vài ngày, cả tuần mới ăn hết một nắm…. Thiếu thì mót củ rừng, rau rừng mà ăn, có khi thấy rêu bờ suối cũng bóc ra rồi luộc trộn với muối trắng…
Hồi ấy, lính vận tải Trường Sơn thường truyền tai nhau về “kẹo dẻo” C4 thu được của địch. Không biết là từ bao giờ, anh em lính truyền tai nhau cách gặm mìn C4 dẻo để chống đói. Mỗi thằng bấu một tý, to bằng hạt lạc, gặm như lương khô rồi uống với nước, tự dưng cũng thấy sảng khoái, cũng đỡ đói đi nhiều… Sau này hòa bình rồi, mới thấy mấy đứa cháu có loại kẹo cao su hồng hồng, ăn thử mới thấy nhớ đến “kẹo dẻo” từ mìn C4 của ngày trước… Tự nhiên nước mắt cứ chảy xuống mãi không thôi…
TỰ NHIÊN NƯỚC MẮT CỨ CHẢY XUỐNG MÃI KHÔNG THÔI...
 
 
PN- VTV - Giải mã mang tên Việt Nam, tập 3 và cuốn lưu bút "Chuyện thường ngày của lính Trường Sơn"